Bài bản Đàn ca tài tử, cải lương


Lý Cây Bông
Bông xanh bông trắng rồi lại vàng bông, ơi bạn ơi.
Bông lê cho bằng bông lựu ơi bạn ơi.
Là a í a đố nàng, bông rồi lại mấy bông.
Là a í a đố nàng, bông rồi lại mấy bông.

Lý Chim Xanh
Cải xanh tươi tốt như hoa từ vườn mang ra.
Công tôi vun trồng trên đất phù sa mượt mà.
Bình minh lên nắng tươi rực hồng, nào ai mua cải ko,
Xa gần thôn ấp, làng xóm... mua dùm cải tôi.

Lý Chiều Chiều
Chiều chiều ra đứng Tây lầu Tây, Tây lầu Tây,
Thấy cô tang tình gánh nước, tưới cây tưới cây ngô đồng
Ai khiến xui trong lòng, trong lòng tôi nhớ thương.
Thương cô tưới cây ngô đồng
  
Lý Kéo Chài
Gió lên rồi căng buồm cho khoái
Gác chèo lên ta nướng khô khoai hờ hơ!
Nhậu say cho hết mấy chai, khoan hỡi khoan hò
Bỏ ghe mà nghiêng ngửa ớ ơ là hò
Không ai chống chèo, không ai chống chèo ơ hò ơ hò là hò ơ hơ 

Lý Ba Tri
Bạc Liêu xứ sở tôi yêu, yêu tiếng ai đàn lả lơi câu vọng cổ
Về thăm mảnh đất An Giang, Châu Đốc vía Bà hai mươi ba tháng tư 
Đi lễ dâng hương cầu mong gia đạo bình an.

Lý Con Sáo Gò Công
Ra bờ sông như hẹn lứa đôi,
Mang áo phơi cho anh nhìn mà tình em mong người ơi,
Con nước trôi xuôi dòng sông lững lờ. 
Ra bờ sông anh hẹn với em,
Mai mốt anh mang cau trầu nhờ người se duyên tình ta,
Em chớ nên lo buồn anh đã thưa cùng mẹ cha,
Duyên chúng ta muôn đời như nước trên đồng đầy vơi!!!
  
Lý Mỹ Hưng
Bạn tình ơi dẫu gì cũng xa nhau rồi,
Dòng sông lững lờ trôi con thuyền sóng đưa xa bờ.
Tại vì ai mà duyên ta lỡ nói gì cũng thôi,
Ai đã quên ta mà cớ sao ta còn thương.
Trách ai quên tình bao ngày chạy theo duyên mới,
Lỡ yêu thương người nên giờ dang dở đời ta.

Lý Con Sáo
Bảo Xuyên ơi, đêm nay giữa canh trường cô liêu
Ta gối đầu trên đá thềm giấc mơ yêu, đắm hồn và mộng liêu trai.
Để yêu em được trọn lòng, không xa cách bởi biên thùy
Sầu đêm này rồi ngàn đêm nữa đi, em vẫn yêu vẫn yêu một mình anh
Dù mai này tình đôi ta cách ngăn, ngủ đi anh ngủ giấc mơ thần tiên.

Lý Con Khỉ
Bính Thân Xuân năm mới. Phơi phới cả trời xuân.
Hát vang lời ca chúc mừng. Chúc nhau một năm thái bình.
Bao người được bình an, may mắn và giàu sang.
  
Lý Trăng Soi
Ơi dòng sông, con nước trôi theo dòng
Nước từ nguồn trên chảy qua thác ghềnh, dốc đồi chênh vênh, vạn lý quan hà
Như đời ta, chìm trong quá khứ, không biết về đâu
Lòng nao nao, nhung nhớ khôn nguôi. Chạnh u hoài, tiếc nuối chuyện trần duyên.

Lý Cái Mơn
Đàn cò bay về nơi thương nhớ
Nhớ bến sông xưa, in hình bóng của người yêu
Gió đưa mây, làn mây tím, sóng xô ngập ngừng
Chiều dần buông vẫn còn chờ ai
Như tóc em bay bay
Bay theo lòng thủy chung câu hẹn ngày xưa

Lý Năm Căn
Người ơi xa cách ngàn khơi
Thuyền trôi trôi mãi ai ơi
Theo tiếng ca đi muôn nơi
Lòng luôn muốn ai trở lại
Tình ta dẫu có mờ phai
Tình chung son sắt bền.. câu chung thủy tình.. ta duyên thắm vẹn gìn
  
Lý Bông Dừa
Sông dài còn chảy xuôi theo dòng
 Mà sao xa vắng em tôi biết tìm nơi đâu,
Dòng sông còn chứa chan ân tình
Dang dở tình đầu ta còn ngóng đợi ai
Dù cho người có đi về đâu
Lòng em xin giữ vẹn mối tình đầu riêng mang.

Lý Tòng quân
Tôi nghèo tôi nghèo xác xơ
 Tấm thân tui vốn là cô lái đò
Vì đâu ham gì mơ gì cao sang
Người hỡi chớ nên trách chi thân phận
Thôi hãy về về đi xin quên tình nơi chốn này.

Lý Tương Phùng
Như chim phêu bạt phương trời.
 Nay về giữa xuân thủ đô. Đất trời ngợi lên sắc thắm
Gió xuân mơ mang đẩy đưa mấy cành đào tơ
Nắng xuân la đà rụng trên bờ vai mái tóc
 Dáng em thon dài má hồng hâm nụ cười duyên.

Lý Chim Quyên
Thăm sông Tiền thì ta nên ghé Thới Sơn
Vườn trái cây trĩu cành và lắng nghe tiếng đờn
Câu vọng cổ tình quê
 Đêm nay ta xuôi thuyền về theo con nước trôi xuôi
Nghe sóng xô mạn thuyền
Ngồi ngắm hoa lục bình
Ôi quê Mẹ mình ơi! Ôi quê Mẹ mình ơi!

Lý Đất Giồng
Trên đất giồng mình trồng dưa gang
Trên đất giồng mình trồng khoai lang
Hỡi cô gánh nước đường xa
Còn bao là bao gánh nữa
Để qua là qua gánh dùm
Tang tình tang tính tình tang
Tang tính tình là tình tính tang
Tuổi thân con khỉ leo trèo
Cuốc không mà lo cuốc
Lo nhìn lo nhìn người ta
Tang tình tang tính tình tang
  
Lý Son Sắt
Hoa nhớ ai hoa buồn
Trăng nhớ ai trăng sầu 
Buồn vì tình dở dang
 Sầu vì đời trái ngang 
Con nước chia đôi dòng
 Là vỡ tang giấc mơ chung lòng
Người ta đã quên câu thề
 Đàn Thiên Thu đứt dây từ đây
Hòn xanh đã phai nhạc tình
 Nhìn bằng lăng tím cả chờ mong

Lý Đêm Trăng
Về miền Long An, nghe xuyến xao nhìn dòng sông quê
Lắng nghe câu hò ơ thắm nồng, hàng dừa soi bóng trong nắng chiều
Nhớ Long An, nặng tình chuyện ngày xưa.
Dáng ai chèo về cùng con sóng
Về Vàm Cỏ Đông nhớ chiến công mà quân ta.
Ngày ngày đêm đêm súng chắc tay vì non sông.
Đuổi quân đi vầng trăng sáng ngời
Dòng sông quê khắc sâu tim này.
  
Tam Pháp Nhập Môn
Chớ nên ham mê cờ bạc
Vì lậm thua đậm mà mạc
Liều mạng bán vợ đợ con
Cửa nhà ruộng vườn cầm thế
Đến nỗi quẩn trí bỏ mình
Vì cầu tài phải trả giá
Mời thần bài giúp phú quý
Khác chi đùa chơi lửa hồng

Ngũ Điểm, Bài Tạ
Xứ dừa - ba dãi cù lao.
Có mang tên gọi Bến Tre quê nhà.
Người ơi, mỗi lúc đi xa
Nghe sâu nặng thiết tha nghĩa tình.

Sông dài biển rộng soi hình
Rặng dừa bến nước hàm Luông.
Đò ghe xuôi ngược ngân vang câu hò
Về đến bến phà Rạch Miễu
Nhìn thấy sóng nước xôn xao
Lòng thấy vui sướng nôn nao
Ơi quê mẹ Bến Tre dạt dào.

Cao Phi
Lên đường tòng quân xa phố phường, xa tiếng mẹ hiền 
Cho dù biên cương hay hải đảo muôn ngàn hiểm nguy 
Mẹ ơi vững chí quê nhà sức khoẻ gìn giữ 
Con sẽ quay về theo nhịp bước của đoàn quân ca 
Con sẽ quay về theo nhịp bước của đoàn quân ca. 

Tử Quy Từ
Xin cho quân sĩ mang vào đây, hai tô cơm phân biệt rõ ràng
Một tô chỉ đơm đầu tôm xương cá, còn tô kia thì toàn thịt chả
Nếu mèo sáp vô tô toàn món ngon, thì là mèo của lệnh bà
Tội gian ngoa, Quỳnh chẳng kêu ca

Ú Liu Ú Xán
Ánh trăng chiếu sáng, sáng soi ruộng vườn
Gió đưa gió đẩy, tiếng lá xạc xào
Câu hò ngân vang, lòng tôi thấy hân hoan
Đến đây thăm bạn, tâm tình trút cạn
Tri kỷ tri âm tiếng đàn lời ca.

Lưu Thủy Hành Vân
Vang tiếng nhạc đàn t’rưng bên suối reo 
Rừng núi ơi dạt dào 
Chim chơ-rao tung cánh bay cao vẫy chào mùa xuân 
Mùa xuân vui khắp trên buôn làng 
  
Xang Xừ Líu
Dạ nhà tôi ở rạch…lùm, xã Khánh Bình Tây.
Từ trước tới nay, là nằm trong vùng kiểm soát của ngài.
Đội nắng đội mưa lo làm lụng, rảnh thì vào rừng tôi bắt cọp
Đem về cho lối xóm coi chơi, ăn còn mắc thỉnh mắc mời
Tôi nghe thiên hạ đồn rằng, ông Ba Phi nói dóc
Sao lại có nhiều người, quá ư là ngu ngốc
Biết vậy mà vẫn tin, cứ muốn nghe ông nói mãi
Dạ, bà con thương nên họ đồn chơi
Họ đồn riết rồi tôi nổi danh luôn

Khổng Minh Tọa Lầu
Áo mão của quan, tràng ràng ra đây
Còn muốn chối nữa sao, mày là con của ai
Và tên gì hãy nói ra mau, có phải mày tên là Lạc Mạo Phong.
Mấy người tra hỏi quá, làm sao nói bây giờ
Tôi là tên bán cải, ai cũng rõ mặc mày
Để kiếm tiền nuôi mẹ mù đuôi, Hải Thọ này ai cũng biết danh
À hóa ra mày tên là Hải Thọ.
Không! Nó tên thật là Lạc Mạo Phong
Vậy mau bắt đem về, để đặng trình với gia gia.

Sâm thương
Ôi tiếng hát lên cao cho ngàn sao, cho trời khuya cũng khóc
Lệ của đêm hay sương mà gieo ngàn giọt tơ vương
Nghe xót xa trong tim đêm từng đêm lệ tuôn khóe mắt
Anh nỡ quên sao anh chẳng tiếc với thương
Lời ru nào trong đêm làm trăng khuya cũng như ngậm sầu
Tình yêu nào không mang ngan đau thương đắng cay một đời.

Kim Tiền Bản
Này ngài pháp sư…Nói năng sao không kiên dị
Tôi là người được cả xóm mến thương, nhân đức và hiền lương
Mà ông bảo là yêu tinh, thì nào có ai tin cho được
Dạ ông không phải là yêu tinh, nhưng thân thuộc là yêu tinh
Có thể vợ người hay những người xung quanh
Chỉ một chút cận kề ông đã bị khí yêu
Tôi quyết tìm ra trong loại giống yêu tinh
Loại giống thảo mộc yêu tinh hay quỷ quái côn trùng
Yêu quái loạn trần, ta lo sinh mạng Hứa Tiên
Cũng may ta kịp phát hiện ra, không thì sẽ nguy to cho tính mạng
Nếu như diệu đoán của ông không là sự thật
Trời, nghề nghiệp mấy mươi năm không đoán trật đâu Hứa Tiên ơi

Kim Tiền Huế
Đã tới đây hãy ngồi lại đây, sẽ nghe tôi kể chuyện buồn cười
Một lớp học dạy về đờn ca vừa mới diễn ra
Có chín người cùng đi học lúc sáu giờ
Nhưng có chị buổi chiều đi buôn thì ghé học luôn
Đáng thương một cô bận bịu
Suốt ngày bán cơm và tối đến cũng vô
Ông chồng biết được rầy la
Các chị lại cứ ngân nga
Vài câu cho ngọt chồng nghe hết giận
Ngày lại ngày qua, gần xong khóa học, người nào cũng biết nhịp.

Nam Ai
Tôi vùi chôn xác bướm khô nơi đáy mộ như vùi sâu chôn kín nỗi niềm.....riêng
Đã từ lâu đeo đẳng trong lòng.
Chôn cành lan khô, như chôn mảnh tơ lòng.
Hai nấm mồ song song, để xuân hạ thu đông
Dẫu mưa nắng dãi dầu, cùng hứng chịu chung đôi.
 
Chú đã đem thân gởi cửa thiền, sao còn vương vấn chuyện thế gian.
K
ể từ bây giờ, tôi quên hết chuyện xưa
Xác bướm cành lan đã vùi chôn nơi đáy mộ
Là chôn đi bao nỗi đau buồn

Sao giọng nói chú nghẹn nghào, sao lệ đẫm bờ mi... 

Nam Xuân
Ở một tỉnh xa ... kia . Có một người, rất tận tình yêu vợ thương con.
Nhưng bạc phước lắm thay. Vợ nhà trắc nết lang tâm.
Ngày đêm  cứ say mê bạc bài. Lại còn thêm ngoại tình.
Quên cả đạo vợ hiền, quên cả tình phu thê.
Tội nghiệp cho gã thanh niên, vì thương vợ nên đã đánh liều
Trở thành kẻ cướp giết người, gây bao thảm trạng đau thương
Rồi quá  tin người vợ, chàng bị bắt giữa đêm mưa
Bỏ lại đứa con thơ, giữa cuộc đời bơ vơ.

Nam Đảo
Ta muốn giết hết cả thế gian
Đang rủ nhau, điên loại mê cuồng
Vợ trẻ chán chồng già, đồ đệ lại phản sư
Cho nên ta muốn lang thang khắp gốc biển chân trời
Nhưng đã mấy trăm năm rồi, mà ta có giết được ai đâu
Vui quá bây ơi, buồn hận chín tầng trời
Gió cũng thét tiếng nghẹn lời, sương cũng lã chã lệ rơi
Mày hãy quỳ xuống đây
Ủa mà gươm của tao đâu rồi, mà tay vướng xích xiềng
Mày, mày hãy tha tội cho tao
  
Ngựa Ô Bắc
Lão trư đây đâu phải là loài heo
Tại cha mẹ sinh ra mặt mày nó giống heo
Cai lỗ tai hơi lớn, cái lỗ mũi hơi to và cái mỏ hơi nhô
Mỗi khi ăn thì táp nghe nó xàm xạp
Ăn rồi ngủ cho chóng lên cân
Tuy ở không suốt ngày ụt ịt
Chỉ có ăn rồi nằm xuống ngủ
Nhưng rất nên hữu ích cho đời
Cái bản mặt của ngươi, mốc mắt đen xì, mà hữu ích cái giống gì
Há mỏ ra là óc ác thấy mà ghê
Ậy, nếu không có tôi, thì đâu có thịt mỡ cả nồi
Đâu có lạp xưởng giò dòi
Đâu có thịt kho nước dừa, bánh tét mấy cô ơi

Sơn Đông Hướng Mã
Khói chinh chiến đã bùng lên, cảnh máu đổ đầu rơi
Em lìa quê, tìm nơi bình yên
Cùng cha mẹ xa rời thành thị
Nên mấy năm liền, em không còn bán đèn
  
Ngựa Ô Nam
Tuy mẹ là người người đẻ ra con, nhưng bác Tú mới thật là người lo lắng cho con..
Kể từ ngày cha con bạc phước mất đi
Dù mẹ tảo tần hôm sớm gian lao, nhưng vẫn thiếu trước hụt sau
Nhờ có bác Tú tận tình đùm bọc, gia đình ta mới có được ngày này
Nhưng con ăn học chẳng thành tài
Làm cho mẹ buồn bác Tú chẳng được vui
Chắc Lan cũng nặng lòng lo
Lúc vắng con nó lui tới hằng ngày
Nhờ vậy mà mẹ cũng bớt buồn
Đến ngày con thi thấy mẹ băn khoăn lo sợ
Nó an ủi rằng con sẽ đậu thiệt cao

Mẫu Tầm Tử
Chị ở xóm trên lạc mất một đứa con
Xin cô bác ai thấy chỉ dùm. Ơn nghĩa kia sẽ đem đền đáp
Lời đã hứa chẳng bao giờ quên. Em gái ấy tên Lan
Mặc áo rằn quần trắng tóc quăn
Nơi bẹn càm sún một cái răng
Nơi sống mũi có một nốt ruồi
Tuổi của em vừa mới lên năm.

Trăng Thu Dạ Khúc
Hát lên một lần để một đời xa nhau sáo ơi
Một điệu ru hời, nặng nỗi đau đời
Sầu ai nước mắt cứ tuôn rơi
Trắng đêm tâm sự mà long sầu thương sau chẳng vơi
Bạn tình chung ơi, sao bỗng nghẹn lời
Khúc ca ly biệt thôi đành từ đây dỡ dang.

Vĩ Trăng Thu
Trời mưa, trút sợi tơ lòng
Mơ ai xa ngoài vạn dặm
Sầu ai nước mắt đong sầu
Biết tìm ai người tri ngộ
Ru hồn trong suối mơ
Mơ màng theo tiếng tơ
  
Khốc Hoàng Thiên
Lịch sử nước Nam, hàng ngàn năm văn hiến
Mười tám đời Hùng Vương trị nước
Đến thời Thục Phán An Dương Vương, đã đánh bại quân Tần
Hơn ngàn năm chống Bắc thuộc hiên ngang
Trận Bạch Đằng tô thắm non song
Sông Như Nguyệt Tống quân đại bại
Đông Bộ Đầu nhuộm máu giặc Nguyên
Ải Chi Lăng Liễu Thăng phải rơi đầu
Lê Thánh Tông là một bậc minh quân
Quang trung đại phá quân Thanh triều
Gia Long thu về một cõi non sông

Mạnh Lệ Quân
Hoa thu rụng tơi bời trên bờ sông lạnh
Em đếm bao lá thu rụng
Một ngày thu tàn hiu quạnh
Khung trời mưa buồn buông lạnh
Ngỡ ngàn đứng bến cổng rào
Nhà anh đang nói cười rộn ràng
Em hỏi thăm hay được đây ngày tân hôn
Ngày vui mừng tân hôn
Của anh với người mến thương 
Thôi rồi lỡ làng nợ duyên
Áo em lễ sầu thăm hoen lỡ câu mong đợi, mong đợi
Ngày mai chỉ hồng thắm duyên, Cớ sao anh vội sai hẹn
Còn chi tiếng thề ái ân
Lời đoan thệ sao đành quên nhau

Nặng Tình Xưa
Khi đìa đã cạn cá từng hồi ngoi lên
Mấy con trụ cột tôi đeo kiềng chặt gai
Nó ngước lên nước mắt nó chảy dài
Tôi thấy xót xa ủ mặt châu mày
Nếu tính ký lô mỗi con chừng ba bốn chục
Râu mép nó dài cỡ một gang tay
Con rắn ngốc đầu vươn vai hả họng
Lạng quạn mấy vòng bụng của nó chang bang
Tới chừng hồi gai dính miệng cá trê
Nó mới chịu dừng sát phạt đám cá con
Chuyện rồi sao ông nói nữa đi ông
Làm cách nào mình đây trị được
Chắc bận này phải chạy xuôi chạy ngược
Tôi lợi dụng, lúc nó mắc gai ở miệng
Thắt chiếc vòng bằng một sợi mây
Phang liền vào đầu của nó ngay
Xiết cô cằn cổ của con mãng xà
Trời ơi ngờ đâu nó khủng khiếp vô cùng

Vọng Kim Lang
Ôi tuổi xanh mộng mơ
Vấn vương tháng năm mong chờ
Hứa duyên trao lời ngày anh về lứa đôi thành hôn
Tiễn đưa xuyến xao tâm hồn buồn dập dồn nhớ thương nào vơi
Em chờ, em chờ mâm trầu đưa tới
Pháo hoa rượu nồng mừng cô dâu trẻ vu quy
Dáng xinh sánh vai bên chồng làn phấn hồng điểm tô mặt duyên
Tương lai có nhau trong đời cùng gọi mời ngắm mây trời bay.
Hè qua thu mang (ớ) đông sang
Nắng xuân dịu dàng tràn lan
Chốn thôn trang đợi ngày trùng hoan
Mà tin chàng xa ngàn mờ tin
Để tim yêu lạnh lùng quạnh hiu.

Văn Thiên Tường
 Anh Trí! Anh Trí ơi kể từ nay anh không còn sợ cô đơn.
 Bên anh, em trọn đời săn sóc đau thương.
Nguồn vui năm tháng, anh sẽ tìm thấy ở bên em.
Anh sẽ về lại Quy Nhơn mà làm thơ ca tụng trăng vàng.
Trăng của quê hương, vẫn nặng tình thương nhớ.
Từ lâu em mong đợi, một cánh chim phiêu bạc giữa dòng đời.
 Chẳng còn ai thương tưởng như là em đã thương anh. 
Ôi nhân tình thế thái là đây, giờ bên ta chỉ còn có một Mai Đình.
 Người mà tôi bỏ quên suôt quảng đời đau khổ. 
Những chuỗi ngày còn lại, anh cho em là anh phúc lắm rồi,
Đó là niềm vui, của cả cuộc đời. 
 Mai Đình ơi! Em mới là người mang ơn sâu nghĩa nặng
Anh phải tôn thờ suốt cuộc đời anh. 

Phi Vân Điệp Khúc
Tiễn em theo chồng, về quê, xa rời anh.
Hết mong sum vầy, ơi người, thấu chăng cho lòng anh.
Em... Phụ tình anh đây, có hiểu cho lòng
Lòng này yêu em, mãi mãi không bao giờ thay.
Em là người yêu của anh, mà tháng năm anh vẫn mơ về em.
Duyên tình này anh khắc ghi, mãi trong tim chẳng quên bao giờ.
Nay chia lìa, thôi còn gì đâu.
Hỡi em yêu, sao nỡ quên cho đành tâm!

Hỡi, cách xa phương trời, ơi người ơi, nói sao không thành câu
Tình anh đã trao, em đành quên sao!
Giờ em đã xa, không còn bên anh, người em mến thương!
Biết bao uất nghẹn nỗi lòng sầu đau!

Cách xa nhau rồi, thôi còn gì đâu!
Nói không nên lời, ôi tinh yêu, mãi ghi trong lòng
Hình bóng của người em mến yêu

Trăng... ở trên bầu trời, trăng già hay chăng!
Rẽ chia đôi đường tình ái.
Chúc em theo chồng, tròn duyên, xin đừng luyến lưu.
Còn đâu, để khổ sầu tim anh!
  
Đoản Khúc Lâm Giang
Tôi trở về thăm em, sau tháng năm miệt mài xứ xa
Dòng sông nước xanh năm nào nghi dấu ngày đôi mình đưa tiễn
Lời hẹn thề ước trao, dẫu xa xăm xin đừng phụ nhau
Trăng còn sáng soi dòng sông, em giữ bên lòng cho dù tháng năm dần trôi
Nay người tình xưa đâu, hiu hắt ánh trăng buồn soi
Sông vắng bóng cô lái đò để buồn cho ai sót xa đầy vơi
Tìm hỏi người quen
Cô lái đò vừa sang bến tình,về nơi xứ người, giàu sang gấm lụa
Xé nát tâm tư của một người ngày đêm nhớ thương nhớ thương người hỡi
Ước mơ quay về câu đá vàng cùng ai
Gió mưa trong lòng nghe lạnh buồn tim người ơi thấu chăng
  
Phụng Hoàng
Lời riêng này anh gửi cho em, từ thành phố thân yêu nhớ về nơi đó. Nhớ biển Nha Trang đêm hè lộng gió, mặt nước xanh rờn con sóng khẻ lời ru… 
Thì thầm trong đêm vắng, khơi động lòng anh càng yêu say đắm.
Nét mặt diễm kiều miền cát trắng quê em. 
Trên băng đá công viên, dưới cội thùy dương
Ai nói tiếng yêu thương tha thiết ngọt ngào. 
Để cho lòng anh càng yêu say đắm. 
Anh say tiếng ân tình nồng thắm của em trao. 
Mình đã yêu nhau và trải qua bao nhiêu cay đắng mặn nồng
 Hai tiếng thương đau ghi mãi trong lòng. 
Dù trải qua mưa cuồng gió loạn, tiếng hẹn ban đầu thì giữ vẹn đến mai sau. 
Đừng để thương đau khi lòng còn mang nặng
Nghĩa nước tình dân chưa tròn bổn phận mình
Thì hãy vì nhau mà giữ vẹn chữ chung tình. 
Ơi quê hương mình đang từng giờ, đang từng phút đổi thay
Quên nỗi nhọc nhằn lo xây dựng tương lai.
Để cho mỗi gia đình được hạnh phúc ấm êm. 
Ơi biển Nha Trang, con sóng mênh mang làm vương vấn lòng người
 Ai đến nơi đây khi xa rồi nhớ mãi.
Nhớ hình bóng diễm kiều muôn thưở chẳng mờ phai. 

Sương Chiều – Tú Anh
Tiệc rượu đêm nay chưa tàn cuộc. Sơn ca đành vội vã bỏ đi sao? Hãy ở lại chia nhau vài mẫu chuyện rồi sáng mai mỗi kẻ một phương trời…
 Có gì vướng bận nhau đâu.
Chia sớt chút thương sầu, của lần đầu tiên mình gặp gỡ.
Hầu lưu giữ sau này vài kỷ niệm của ngày xa xưa. 
Đời của tôi có gì đáng luyến lưu. Có một nụ cười ưu tư 
Khi quê hương đang đau thương , thì lòng ai không sầu thê thiết .
Hãy ngỏanh mặt về một vùng khói lửa tan hoang. 
Sơn ca có tiếc thương cũng đã muộn màng những kinh thành vừa đổ nát . 
Tôi giữ bên lòng hình ảnh đau thương . 

Từng sáng tinh sương những con đường chinh chiến vừa mới đi qua . 
Tôi nghe buồn xót xa, vì khói lửa can qua 
Bao nhiêu lời tiễn đưa 
Sơn ca vẫn giữ mối căm hờn, với những người Mông cổ đến đây. 
Tôi trót sống ở nơi này, tình non nước nặng bên lòng.
Phải giữ gìn ngọn rau tấc đất quê hương . 
Thôi hãy quên đi vui trọn đêm nay rồi sẽ chia lìa.
 Sao nghe cay xé tâm hồn trăng thu sầu võ vàng

Dạ Cổ Hoài Lang
Từ là từ phủ tướng 
Bảo kiếm sắc phong lên đàng 
Vào ra luống trông tin chàng 
Năm canh mơ màng 
Em luống trông tin chàng 
Ôi gan vàng quặn đau í a 

Đường dù xa ong bướm 
Xin đó đừng phụ nghĩa tào khang 
Ðêm luống trông tin bạn 
Ngày mỏi mòn như đá vọng phu 
Vọng phu vọng luống trong tin chàng 
Sao nỡ phũ phàng 

Chàng hỡi chàng có hay 
Đêm thiếp nằm luống những sầu tây 
Bao thuở đó đây sum vầy 
Duyên sắc cầm đừng lạt phai 

Là nguyện cho chàng 
Nguyện cho chàng đặng chữ bằng an 
Mau trở lại gia đàng 
Cho én nhạn hiệp đôi í a

Vọng cổ nhịp 32

LÒNG DẠ ĐÀN BÀ
Nói lối:
Vua nước Sở một hôm lòng thanh thản 
Cởi long bào giả dạng một thường dân 
Vác cần câu ra ngồi dựa thạch bàn 
Lòng vương giả mơ màng theo sóng nước.
Câu 1:
Gió động ngàn lao khua xào xạc hồn Sở Vương mới thả hồn bay theo những chiếc lá khô rơi tản mạn ở ven .... ghềnh.
Lòng quân vương bỗng nghe xúc động mối tâm tình. Đưa tay lên vuốt chòm râu bạc, nhắp chén rượu đào mà lòng nghiền ngẫm chuyện gần xa. Bỗng ngài đưa mắt sang hang cua cạnh góc thạch bàn, con cua cái thì nằm lột vỏ trong hang, còn cua đực ngày đêm lo canh giữ vợ hiền mà quên cả việc ra đi tìm mồi đỡ đói. 
Câu 2:
Mấy ngày sau khi vợ hiền coi bề cứng cáp, vợ chồng cua mới sánh vai nhau ra dạo cảnh sơn hà.
 Sở Vương buông câu theo dõi đôi cua âu yếm đậm đà. Ngài mới cất tiếng khen rằng, “Lành thay tình chồng vợ , đẹp bấy nghĩa tào khang. Loài vật còn nặng nghĩa phu thê, huống chi loài người ai dám xem thường câu luân thường đạo lý. Sách có câu “nhất dạ đồng sàng chung dạ ái, nhất nhật phu thê hề bá dạ ân.” 

Câu 3:
Thấm thoát tháng lại ngày qua, thủy triều mấy phen lên xuống giữa trường giang. Hoa hồng, hoa điệp rụng rơi từng cánh mỏng. Đến ngày lột vỏ của con cua đực thì cua cái mặc tình đi dọc, về ngang. Bỏ con cua đực nằm hiu quạnh trong hang, con ác phụ đã đem lòng tàn nhẫn dẫn về gã nhân tình có đôi càng to lớn, xé xác ông chồng xấu số, vô duyên.
Sở Vương thấy cảnh bạc đen
Cất tiếng than cùng bể rộng trời cao:
“Đàn bà lòng dạ hiểm sâu,
Ngoài môi lại nói những câu chung tình.” 
Nói lối:
Ôi! Ngán ngẫm bấy nhân tình thế thái 
Não nùng thay, câu “độc phụ nhân tâm” 
Lòng Sở Vương như muối xát kim châm 
Giận mấy kẻ ân tình không giữ trọn. 
Câu 4:
Sở Vương muốn xem thử lòng dạ thế nhân ai là người đen bạc, nên mới viết bảng truyền rao cho khắp cả dân ... lành 
Tất cả thần dân hãy tuân theo sắc lệnh triều đình. Truyền cho tất cả đàn bà Sở quốc, ai can đảm giết chồng thủ cấp dâng lên, được ban nhất phẩm phu nhân, lụa là gấm vóc, vàng ròng đầy xe. Từ trong thành nội ban ra, chiếu vua nước Sở gần xa đặng tường. 


Câu 5:
Chiếu chỉ ban ra chưa đầy nửa tháng từ mệnh phụ phu nhân cho đến những trang thiếu nữ chung tình.
Họ mang đầu người yêu đến hoàng cung để hưởng lộc triều đình. Sở Vương mới dằn lòng căm giận, vội phê liền một chiếu chỉ thứ hai, “Ai can đảm giết vợ nhà, Trẫm sẽ chia một nửa giang san Sở quốc” . Nhưng một năm trời lặng lẽ trôi qua, không có một người đàn ông nào đến đền rồng lãnh thưởng, bởi không ai nỡ nhẫn tâm giết thác vợ mình. 
Câu 6:
Bỗng một hôm có gã nông phu nghèo khổ, áo chẳng đặng lành, cơm chẳng đủ no. Người tìm đến Sở Vương xin gươm vua về nhà giết vợ. Sở vương mới trao kiếm và vi hành theo gót kẻ nông phu. Nhưng khi về đến mái nhà, đứng trước túp lều tranh, nghe tiếng vợ hiền ru con não nuột. Anh vội buông gươm và chạy đi tìm Sở Vương dập đầu tạ tội: “Bệ hạ ơi, ngu dân thà chịu chết, chớ không nỡ nhẫn tâm mà giết thác vợ mình”.
Sở Vương cất tiếng ngợi khen
Truyền đem châu báu ngọc ngà thưởng ban.
Cho hay trong đạo nghĩa vợ chồng
Biết ai chung thủy ai lòng bạc đen.

Hoài Thương sưu tầm và biên soạn



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét